XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Đừng Vội Nói Lời Yêu


Phan_4

“Vậy cũng được, sau này có cơ hội, chúng ta nói chuyện sau.” Người đẹp nhấc đôi giày cao gót, lạch cạch đi xuống cầu thang.

Tô Lạc nhìn mà thấy lo cho cô ta. Trong mắt cô, đi giày cao gót đúng là một việc đòi hỏi kỹ thuật cao, chẳng khác nào biểu diễn xiếc.

Sau khi đưa Tiêu Kiến Thành lên ô tô, mấy người đàn ông quay lại khách sạn. Nhìn thấy Tô Lạc, họ đều giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.

Một người đàn ông trung niên cười híp mắt, tiến lại gần “Nữ trung hào kiệt, tối nay cô định đi đâu, có đi quán bar với chúng tôi không?”

“Cảm ơn, tôi không đi.”

“Cho tôi số điện thoại, lần sau tôi mời cô uống rượu.”

Ông ta nói tiếp.

Tô Lạc vội đi qua đường. Cô biết, nếu còn nấn ná ở nơi đó nhiều khả năng sẽ lại rước họa vào thân.

“Này, cô chẳng nể mặt tôi gì cả.” Người đàn ông trung niên cất cao giọng sau lưng Tô Lạc, cả đám liền cười ha hả.

Sức mạnh của chất cồn đúng là kinh khủng, Tô Lạc ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Bà Nhạc đang cùng mấy người bạn chơi mạt chược ở ngoài sân. Thấy con gái thức giấc, bà liền nói: “Mau lại đây chơi giúp tôi hai ván, bếp lò của tôi sắp tắt lửa rồi.”

Tô Lạc bất đắc dĩ ngồi xuống thay vị trí của mẹ.

Bà Nhạc vừa đổi viên than khác vừa hỏi: “Tối qua cô đi đâu mà uống nhiều thế?”

“Con cùng bạn ra ngoài ăn cơm.” Tô Lạc vừa mở miệng, hơi rượu trong dạ dày lại ợ lên cổ họng.

“Ăn bữa cơm mà phải uống nhiều như vậy à? Cô là con gái, ngộ nhỡ uống say sẽ thiệt thòi đấy có biết không?”

“Không có chuyện đó đâu mẹ.” Tô Lạc đáp.

“Hừ, cô và thằng bố khốn kiếp của cô chẳng khác gì nhau, suốt ngày chỉ biết uống rượu, chơi bời, chẳng quan tâm đến gia đình. Ông ta bỏ mặc hai đứa con cho tôi, chỉ biết phong lưu ở bên ngoài…” Bà Nhạc mắng Tô Lạc, lại thân thiện nhắc đến người đàn ông bạc tình.

“Lấy được Thanh nhất sắc2 rồi đây này.” Tô Lạc hét lớn.

Bà Nhạc vội vàng bỏ cái gắp than, chạy nhanh đến. Thấy Tô Lạc ngả bài, bà cất giọng vui vẻ: “Cuối cùng tôi cũng có thể thắng một lần, bù vào khoản hôm nay không bán hàng.

“Mẹ tự tính xem bao nhiêu tiền?” Tô Lạc nhân cơ hội đứng dậy nhường chỗ cho mẹ. Bà Nhạc liền ngồi xuống, bảo mấy người chơi đưa tiền.

Tô Lạc đi vào nhà vệ sinh đánh răng. Đúng lúc này di động đổ chuông, cô chạy vội ra ngoài lục tìm điện thoại. Là Thư ký Dụ gọi tới.

“Tô Lạc, cô đang ở đâu? Sao vẫn chưa đi làm?”

“Cháu… Nhà cháu có chút việc” Tô Lạc ấp úng, uống rượu say không phải là lý do hay ho.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Cô mau đến cơ quan đi. Công ty đấu giá nói người nhà ông Đường đang ở chỗ bọn họ.”

“Ở chỗ bọn họ làm gì cơ?”

“Nói muốn thu hồi vật phẩm quyên tặng.”

“Cái gì? Không thể nào!” Miệng vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, Tô Lạc ngạc hỏi lại.

Tô Lạc lập tức đến công ty đấu giá. Cô vừa đi nhanh trên hành lang vừa ngó nghiêng tìm kiếm hình bóng của Tiêu Kiến Thành.

Thư ký Dụ đi sau cô, hét lớn: “Ở bên này, cô đi đâu thế?”

“Vâng.” Tô Lạc quay lại.

Thư ký Dụ chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi ở trong phòng. “Đây là luật sư của ông Đường, luật sư Châu. Còn đây là Tô Lạc, chủ nhiệm bộ phận lo quyên góp của cơ quan chúng tôi.”

Người đàn ông giơ tay về phía cô. “Chào cô!”

Tô Lạc lịch sự chạm nhẹ vào tay anh ta, đồng thời hỏi: “Tiêu Kiến Thành đâu rồi?”

Luật sư Châu cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi lại: “Cô quen Tiêu Tổng sao?”

Thư ký Dụ thắc mắc: “Người đó là ai vậy?”

Tô Lạc không giải thích, hỏi dồn dập luật sư Châu: “Tiêu Kiến Thành đang ở đâu? Anh ta không đến sao?”

“Tôi đại diện cho đương sự là ông Đường.” Luật sư Châu đáp.

“Đừng nói vớ vẩn nữa, ông Đường hiện đang nằm bất động trên giường bệnh, không thể mở miệng, anh đại diện cho ông ấy kiểu gì?” Tô Lạc sốt ruột, nói năng không kiêng dè.

Nghe câu chất vấn của cô, luật sư Châu cứng họng, đành chuyển hướng: “A… Người giám hộ của ông Đường sẽ thay mặt ông ấy.”

“Nếu là vậy, anh mau gọi người giám hộ đến đây.” Tô Lạc cất cao giọng, cô cảm thấy bây giờ khó có thể khống chế tâm trạng, chắc là do chất cồn trong người vẫn chưa tan hết.

Không muốn nhiều lời với cô, luật sư Châu liền quay sang Thư ký Dụ. “Thư ký Dụ, chuyện này tôi cũng rất lấy làm tiếc. Nhưng bản thỏa thuận ban đầu có điều khoản, một khi xuất hiện bất cứ hành vi lừa đảo nào, đương sự sẽ thu hồi vật phẩm. Hiện tại, đương sự của tôi nói có chứng cứ chứng minh hành vi vi phạm pháp luật trong cuộc đấu giá. Hơn nữa, đương sự cũng cho rằng, số tiền bán đấu giá chưa chắc đã sử dụng đúng mục đích, do đó, đương sự của tôi muốn thu hồi vật phẩm ngay lập tức, đồng thời chịu mọi trách nhiệm về chi phí phát sinh, quan trọng là hy vọng bên ông phối hợp làm việc.”

Thư ký Dụ bất lực gật đầu.

Bắt gặp bộ dạng nghiêm chỉnh của luật sư Châu, Tô Lạc đành đi ra chỗ khác, gọi điện Tiêu Kiến Thành.

Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Tô Lạc hết cách, không ngừng bấm đi bấm lại.

Đến cuộc thứ mười, cuối cùng cũng có người bắt máy, đó là giọng phụ nữ cố ý hạ thấp: “A lô…”

“Phiền cô cho tôi gặp Tiêu Kiến Thành.” Tô Lạc nói.

“Xin lỗi hiện anh ấy không tiện nghe điện thoại.” Người phụ nữ lịch sự trả lời. Tô Lạc nhận ra là người đẹp đi giày cao gót trong buổi tối hôm qua.

“Tôi là Tô Lạc, có việc rất gấp muốn tìm anh ta.”

“Xin lỗi cô anh ấy thật sự không tiện.” Người phụ nữ vẫn lịch sự từ chối.

Chợt nhớ ra vẫn chưa giới thiệu bản thân với đối phương, Tô Lạc bổ sung một câu: “Tôi là người tối qua uống rượu cùng anh ta.”

Nghe câu này, người phụ nữ liền tỏ ra nhiệt tình: “Là cô đấy à? Cô thế nào rồi? Kiến Thành ngủ đến giờ vẫn chưa dậy.”

“Phiền cô bảo anh ta nghe điện thoại. Tôi thật sự có việc gấp muốn tìm anh ta.”

“Không được, cô không biết đâu, đối với anh ấy, giấc ngủ là quan trọng nhất, nếu tự dưng đánh thức Kiến Thành, tôi sẽ bị anh ấy mắng chết.”

“Nhưng tôi không thể đợi được nữa, bên này có người được thu hồi vật phẩm.”

“Cái gì… Thu hồi gì cơ?” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia không hiểu tình hình.

Tô Lạc rất sốt ruột nhưng nhất thời không thể giải thích rõ ràng. Cô đi đi lại lại trên hành lang. Đúng lúc này, luật sư Châu rời khỏi văn phòng, cô lập tức chặn anh ta lại. “Bây giờ Tiêu Kiến Thành không thể nghe điện thoại, nhưng tối qua anh ta đã nhận lời tôi sẽ không thu hồi vật phẩm quyên tặng.”

“Xin lỗi, tôi không nhận được thông báo. Tôi cũng chỉ làm việc theo chức trách mà thôi.” Luật sư Châu nói.

“Anh có thể đợi một lát không? Đợi một tiếng đồng hồ thôi, tôi đang tìm cách gọi cho anh ta.”

“Chuyện này… chúng tôi đã sắp xếp cả rồi. Hay là tôi cứ mang về trước, sau này có thay đổi, các cô lại chuyển đồ về đây là được chứ gì?”

Thư ký Dụ đi tới, nói xen ngang: “Tô Lạc, cô định tìm ai thì nhanh lên đi! Chuyện này phải giải quyết ngay, làm gì có trò chuyển đi chuyển lại như trẻ con ấy.”

Tô Lạc hết cách, lại đưa điện thoại lên tai nhưng đối phương đã cúp máy. Cô đành gọi lại, người phụ nữ nghe máy, cất giọng trách móc: “Cô đừng gọi nữa, anh ấy sắp bị cô đánh thức đến nơi rồi. Hai tiếng sau cô liên lạc lại đi!”

“Hai người đang ở đâu?” Tô Lạc hỏi thẳng.

“Gì cơ?” Người phụ nữ tỏ ra kinh ngạc.

“Không cần cô đánh thức, tự tôi sẽ đến tìm anh ta.”

“Thế sao được. Cô đừng vội mà, xin hãy đợi một lát.”

Cô ta đang nói, đầu dây bên kia chợt vang lên một giọng nói khác: “Ai đấy?

Sao ồn ào thế?”

“Là cô gái tối qua uống rượu với anh.” Người phụ nữ đáp.

Sau đó, điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Kiến Thành: “Cô muốn gì?” Ngữ khí của anh ta mơ hồ, có chút bực dọc.

“Tiêu Tổng, luật sư của anh đang ở công ty đấu giá. Anh ta muốn thu hồi vật phẩm quyên tặng, phiền anh hãy nói với luật sư một câu có được không?”

“Nói gì?”

“Anh đã nhận lời không thu hồi.”

“Ai bảo tôi không thu hồi?” Tô Lạc không ngờ Tiêu Kiến Thành lại nói vậy.

“Nhưng tối qua…” Vì quá bất ngờ, Tô Lạc nhất thời không biết phản bác thế nào.

Tiêu Kiến Thành liền buông một câu: “Có chuyện gì cứ nói với luật sư, đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.” Vừa dứt lời anh ta liền cúp máy.

Tô Lạc gọi lại nhưng đối phương đã tắt nguồn điện thoại.

Không ngờ Tiêu Kiến Thành lật lọng, lại nghĩ đến chuyện tối qua liều mạng đấu rượu với anh ta, Tô Lạc cảm thấy bản thân bị lừa gạt, viền mắt đỏ hoe trong giây lát.

Luật sư Châu và Thư ký Dụ ở bên cạnh im lặng nhìn cô.

Một lúc sau, luật sư Châu cất giọng ái ngại: “Tôi cứ đưa đồ về trước. Mọi người tìm Tiêu Tổng thương lượng, nếu cần thì có thể lại chuyển đến đây.”

Tô Lạc cúi đầu, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt.

Thư ký Dụ đáp: “Được rồi, chúng tôi sẽ nghĩ cách, cũng mong luật sư nói lại với bên kia, chắc là có sự hiểu nhầm nào đó chứ chúng tôi tuyệt đối không giở trò bịp bợm.”

Luật sư Châu đi vài bước, quay đầu nói với Thư ký Dụ và Tô Lạc: “Văn phòng làm việc của Tiêu Tổng ở tầng ba mươi tám tòa cao ốc Hằng Đông. Cũng có lúc Tiêu Tổng đến đó.” Nói xong, anh ta và mấy nhân viên lần lượt chuyển đồ ra ngoài.

Chú thích: 1. Ngũ Lương Dịch là nhãn hiệu rượu nổi tiếng Trung Quốc, giá khá cao.

Đây là loại rượu mạnh, từ năm mươi độ trở lên.

2. Thanh nhất sắc là thuật ngữ chơi mạt chược.

Chương 3: Yêu Thầm Là Chuyện Luôn Suy Tính Thiệt Hơn

Thư ký Dụ và Tô Lạc buồn bực trở về cơ quan. Thư ký Dụ bảo Tô Lạc vào phòng làm việc, chất vấn cô: “Tô Lạc, cô và người họ Tiêu đó rốt cuộc giở trò gì vậy?”

“Chẳng có trò gì hết.” Tô Lạc.

“Tôi còn không quen biết cậu ta, sao cô có thể dính dáng đến người đó?”

“Anh ta là cháu ngoại của ông Đường.”

“Cháu ngoại ư? Vậy chuyện tối qua mà cô nhắc tới là ý gì?”

Tô Lạc không muốn giải thích. Cô cảm thấy nếu kể chuyện bị Tiêu Kiến Thành lừa đi uống rượu sẽ càng chứng tỏ bản thân ngu ngốc.

Thư ký Dụ không nghĩ phức tạp như vậy, chỉ lên lớp Tô Lạc: “Làm việc ở quỹ từ thiện, đặc biệt là công việc tổ chức quyên góp, điều quan trọng nhất là phải đứng đắn, nghiêm chỉnh, không để người khác bắt thóp của mình. Làm việc ở cơ quan này, cô sẽ gặp rất nhiều đối tượng có tiền và quyền thế nên phải hết sức cẩn thận. Nếu để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc, mọi người sẽ trở nên bị động. Cô là phụ nữ, càng cần xử lý tốt mối quan hệ giữa công việc và cuộc sống…”

Nghe ông ta nói vậy, Tô Lạc càng tức giận, liền quay người đi ra cửa.

“Này, sao cô lại bỏ đi? Tôi còn chưa nói xong cơ mà.”

Thư ký Dụ rất không hài lòng.

Tô Lạc quay đầu. “Cháu phải đi tìm tên đó đòi đồ.”

“Cô tìm kiểu gì?”

“Cháu sẽ ngồi ở tòa cao ốc Hằng Đông đợi anh ta, đợi cho đến khi anh ta chịu quyên tặng mới thôi.” Tô Lạc nghiến răng.

Ưu điểm lớn nhất của Thư ký Dụ là chỉ cần ông ta không phải ra mặt, cấp dưới làm gì cũng được, vì thế bây giờ ông ta chỉ nhắc nhở: “Cô phải chú ý phương pháp làm việc đừng để chuyện bé xé ra to.”

“Cháu biết rồi.” Tô Lạc gật đầu, cuối cùng cũng có thể rời đi.

Vừa về văn phòng của mình, Tiểu Tần lập tức sán đến hỏi: “Tôi nghe bọn họ nói đồ quyên tặng đã bị thu hồi?”

“Vâng.”

“Sao lại ra nông nỗi này?”

“Đều là lỗi của em.”

“Cô không nên mắng bọn họ.” Tiểu Tần chợt nhớ đến chuyện Tô Lạc làm ầm lên ở chỗ Hồ Tổng.

“Cũng không hoàn toàn vì chuyện đó.” Tô Lạc nghiến răng. “Tại em gặp phải một tên tiểu nhân, tên tiểu nhân bỉ ổi.”

“Hồ Đại Sơn đúng là quá vô liêm sỉ, chúng ta tiết lộ chuyện này với giới truyền thông cho ông ta chết.” Tiểu Tần nói.

“Ông ta chưa là gì cả, có kẻ còn vô lại hơn.” Tô Lạc cuộn tay thành nắm đấm.

Bắt gặp bộ dạng phiền não của cô, Tiểu Tần tỏ ra hứng thú, thì thầm: “Cô sao thế? Còn ai nữa? Xảy ra chuyện gì vậy? Cô bị ai bắt nạt à? Bị thất tình hay thất thân?”

Tô Lạc dở khóc dở cười, đang chuẩn bị phản bác thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng đồ vật nặng rơi xuống nền nhà. Cô liền quay đầu về hướng đó. Một chiếc ba lô cũ kĩ đang nằm dưới đất. Một người đàn ông đứng bên cạnh. Anh mặc bộ quần áo bạc màu, gương mặt bụi trần mệt mỏi. Mặc dù vậy, người đàn ông này vẫn toát ra khí chất ung dung, yên bình.

“Dương Nhuệ, cậu đã về rồi à?” Cùng lúc đó, Tiểu Tần vui mừng hét lớn.

Nghe tiếng Tiểu Tần, Dương Nhuệ gật đầu chào chị, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về Tô Lạc.

Sau đó anh lên tiếng: “Tô Lạc, đã lâu không gặp.”

Tô Lạc còn chưa kịp trả lời, Thư ký Dụ đã từ phòng làm việc đi ra ngoài, cất cao giọng: “Dương Nhuệ về rồi đấy à? Mau vào văn phòng tôi một lát.”

Dương Nhuệ đành đi vào phòng của Thư ký Dụ. Ông ta nhiệt tình kéo anh, thuận tay đóng cửa.

Chiếc ba lô bám đầy bụi đất vẫn lặng lẽ nằm trên sàn nhà. Tô Lạc nhìn nó, có chút thất thần.

Tiểu Tần cất giọng bực tức: “Cái cậu Dương Nhuệ sao chỉ chào hỏi cô? Nói với chị một câu sẽ chết à? Tốt xấu gì chị cũng từng là bạn học của cậu ta.”

“Chị với anh ấy có phải bạn học đâu vì chuyên ngành hoàn toàn khác nhau.”

“Sao không phải, cùng học một trường cả. Trường của bọn chị bé bằng lỗ mũi, vì thế anh chàng đẹp trai nào cũng trở thành tài sản chung của đám nữ sinh.”

Tô Lạc phì cười. “Thế nào gọi là chung?”

“Hừm…” Tiểu Tần ngẫm nghĩ một lúc. “Thì… buổi tối trước khi đi ngủ tán gẫu về đối phương.”

Chuyện này mới mẻ đây, Tô Lạc tϠra hiếu kỳ. “Anh ấy có nhiều chuyện để các chị tán gẫu sao?”

“Tất nhiên rồi.” Tiểu Tần ra vẻ thần bí. “Cô nên biết, trường Sư phạm của bọn chị nữ nhiều nam ít, cậu ta lại là chủ tịch hội sinh viên, không biết bao nhiêu nữ sinh muốn lao vào vòng tay cậu ta. Bạn gái của cậu ta, về cơ bản… mỗi tháng thay một cô.”

Tô Lạc mở to mắt. “Nhiều như vậy à? Sao trước đây em chưa bao giờ nghe chị nhắc đến chuyện này?”

“Có lúc cậu ta còn bắt cá hai tay, mấy cô nữ sinh vì cậu ta mà quyết đấu với nhau ấy chứ!”

“Quyết đấu ư? Đấu thế nào? Chắc chị nói đùa phải không?” Tô Lạc không tin nổi.

Tiểu Tần tỏ ra nghiêm túc. “Đã biết chị nói đùa, sao cô còn hứng thú như vậy?”

Lúc này Tô Lạc mới biết Tiểu Tần trêu mình. Cô mỉm cười đánh chị. Tiểu Tần lùi lại né tránh, giẫm phải cái ba lô của Dương Nhuệ, suýt vấp ngã.

Tô Lạc vội đỡ chị. Tiểu Tần khó khăn lắm mới đứng vững, liền đá cái ba lô đó. “Không biết đựng đồ gì mà nặng thế?”

“Ừ.” Tô Lạc gắng sức kéo chiếc ba lô ra một góc. “Cái này cũ quá rồi, phải đổi cái mới thôi. Lần trước chúng ta tổ chức sự kiện, hình như vẫn còn một cái giống thế này, để em đi tìm cho anh ấy.”

“Cô đừng tùy tiện đổi ba lô của cậu ấy.” Tiểu Tần ngăn cô lại.

“Tại sao?”

“Chiếc ba lô này là của bạn gái cũ tặng cậu ấy vào dịp sinh nhật nên có ý nghĩa đặc biệt.”

Dương Nhuệ từng có một người bạn gái, tình cảm rất sâu đậm. Mấy năm trước, hai người cùng về nông thôn làm giáo viên tình nguyện. Sau đó, vì không chịu được cuộc sống khổ cực, người bạn gái nói lời chia tay Dương Nhuệ, một mình quay về thành phố. Đây là câu chuyện cả quỹ từ thiện đều biết, cũng là ví dụ điển hình để các lãnh đạo hình dung công việc giúp đỡ người nghèo gian khổ và vĩ đại đến mức nào.

Tô Lạc không ngạc nhiên, cũng chẳng tiếp lời. Ba lô bị mở ra, cô liền cúi xuống kéo khóa.

Bắt gặp bộ dạng này của Tô Lạc, Tiểu Tần không nhịn được lên tiếng: “Tô Lạc, cô không những phải đấu với trời đất mà còn phải đấu với con người, thật không dễ dàng chút nào.”

“Đấu gì chứ? Chị đừng nói lung tung.” Tô Lạc phủ nhận ngay.

May mà điện thoại bàn của Tiểu Tần đổ chuông, chị đi bắt máy nên tha cho Tô Lạc.

Phụ nữ dù yêu thầm đàn ông đi chăng nữa, nhưng nói đi nói lại, vẫn không thể từ bỏ sĩ diện.

Tô Lạc về chỗ của mình, không biết nên làm gì vào lúc này. Đến khi trời nhá nhem tối, Dương Nhuệ mới từ văn phòng của Thư ký Dụ đi ra. Nhìn thấy cô vẫn ngồi ở bàn làm việc, anh kinh ngạc hỏi: “Sao muộn như vậy em vẫn chưa về?”

“Em đang viết nốt báo cáo.” Tô Lạc giả vờ gõ bàn phím.

“Về thôi em, gần bảy giờ rồi còn gì.” Dương Nhuệ kéo cái ba lô nặng trịch của anh, đeo lên vai.

“Anh định đi đâu bây giờ?” Tô Lạc hỏi.

“Anh tìm một nơi ở tạm.”

“Sao không về căn hộ của anh?”

“Anh ít về đây, không cần thiết thuê nhà nên đã trả phòng.”

“Vậy anh đến nhà em nghỉ tạm đi, dù sao em trai em cũng ít khi về nhà.” Tô Lạc nhiệt tình mời mọc.

Dương Nhuệ ngẫm nghĩ, lắc đầu. “Thôi khỏi, anh ra nhà nghỉ gần đây cho tiện.”

Vừa rồi, Tô Lạc phải lấy hết dũng khí để nói những lời này. Trước mặt Dương Nhuệ, cô luôn ăn nói vụng về.

Dương Nhuệ đi vài bước, lại quay đầu hỏi cô: “Em đã ăn tối chưa?”

“Chưa ạ.”

“Tối nay có hẹn không?”

“Em làm gì có hẹn.” Tô Lạc phủ nhận ngay.

“Vậy thì chúng ta cùng đi ăn chút gì đi!” Dương Nhuệ tùy tiện nói.

Đến giờ cơm, đồng nghiệp hẹn nhau đi ăn uống là chuyện bình thường. Tô Lạc đi theo anh vào thang máy xuống dưới, trong lòng phỏng đoán, không phải anh muốn ở bên cạnh cô đấy chứ?

Gần cơ quan có một quán cơm niêu nhỏ. Dương Nhuệ đi vào chào hỏi bà chủ quán rồi dẫn Tô Lạc đến cái bàn nhỏ ở phía trong cùng.

Quán ăn rất chật chội nên mọi người đều phải ngồi sát vào nhau. Mặt đất đầy giấy ăn, đũa tre, xương cục… Dương Nhuệ ăn rất nhanh, trán lấm tấm mồ hôi. Lúc cúi xuống ăn cơm, Tô Lạc cách anh rất gần, đỉnh đầu gần như chạm vào nhau, nhưng đến khi ngồi thẳng người, anh tựa hồ cách cô rất xa, mỗi người như ở một phương, cái bàn chắn ở giữa.

Một con mèo mập mạp quanh quẩn dưới chân thực khách để tìm đồ ăn thừa. Nếu có người giẫm phải nó, nó sẽ phát ra tiếng kêu kỳ lạ nhưng vẫn không chịu bỏ đi.

Dương Nhuệ ngoảnh đầu nhìn con mèo, lên tiếng. “Mèo ở thành phố không sợ người, khác hẳn mèo ở nông thôn.”

“Chúng sợ người ư?”

“Cũng không hẳn là sợ nhưng chúng sẽ giữ khoảng cách với con người. Thật ra ở nông thôn, có lẽ do đất rộng người thưa nên mỗi cá nhân đều giữ khoảng cách với người khác.” Dương Nhuệ vừa nói vừa rút giấy ăn, đưa một tờ cho Tô Lạc, còn mình cầm lau mồ hôi. Tô Lạc nhận tờ giấy, cũng buông đũa.

“Em không ăn nữa à?”

“Vâng, em nuốt không trôi.”

“Còn thừa nhiều như vậy, đồ ăn không ngon sao?”

“Không phải, hôm nay em chẳng có cảm giác thèm ăn gì cả.” Tô Lạc nói thật, hơi rượu của buổi tối hôm qua vẫn còn lưu lại trong dạ dày khiến cô rất khó chịu.

Dương Nhuệ nhìn nồi cơm còn già nửa, ánh mắt có chút tiếc rẻ.

Tô Lạc phát hiện ra điều đó liền nói: “Để em gói mang về.”

Dương Nhuệ nở nụ cười tự giễu. “Anh xin lỗi! Anh đúng là người nhà quê một trăm phần trăm rồi, keo kiệt, bủn xỉn.”

“Không phải đâu, em cũng định gói mang về mà.” Tô Lạc vội vàng gọi bà chủ quán mang hộp không đến.

Cô xách túi đựng hộp cơm, đi cùng Dương Nhuệ về nhà nghỉ. Cô liếc trộm gương mặt nhìn nghiêng của anh, phát hiện anh gầy hơn trước, nước da cũng đen sạm nhưng đường nét dưới cằm đặc biệt đẹp đẽ. Cô chỉ vào chiếc ba lô của anh, làm như vô tình hỏi: “Anh đựng cái gì mà ba lô rách nát thế?”

“À, là ít đá ở trên núi.” Dương Nhuệ đáp.

“Đá ư?” Tô Lạc ngạc nhiên.

“Ngày mai anh đi gặp một người bạn học ngành địa chất để kiểm tra xem có phải là khoáng thạch không?”

“Nếu phải thì tốt quá.”

“Ừ, có thể khai thác kiếm tiền.”

“Nơi đó mà tìm ra cách làm giàu là anh có thể quay về thành phố đúng không?” Tô Lạc rất vui mừng.

Dương Nhuệ dừng bước, lắc vai để giữ chiếc ba lô thăng bằng rồi mới trả lời: “Còn rất nhiều nơi nghèo khổ hơn vùng núi đó.”

“Vậy anh…” Tô Lạc vô thức hỏi tiếp: “Trước sau gì anh chẳng quay về, lẽ nào anh định xóa đói giảm nghèo cả đời?”

“Anh không nghĩ nhiều như vậy.” Dương Nhuệ đáp.

Câu trả lời của anh khiến Tô Lạc hoang mang.

Đúng lúc này đến nhà nghỉ, Dương Nhuệ quay người nói với Tô Lạc: “Anh tới rồi, em mau về sớm nghỉ ngơi đi!”

“Em cùng anh vào làm thủ tục.”

“Không cần, có phải lần đầu tiên anh đến đây đâu, em cứ mặc anh.”

Tô Lạc đành gật đầu, quay người đi về. Cô đang đấu tranh nội tâm ghê gớm, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, vậy mà lại chẳng có thu hoạch gì. Với tính cách của cô, chỉ hận không thể đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bày tỏ tình cảm, để đối phương trả lời một lần cho xong.

Nhưng thật ra, người không có tình cảm thực sự mới hành động lỗ mãng, còn người có tấm chân tình sẽ thường suy tính thiệt hơn. Ai dám tùy tiện chọc thủng tờ giấy đó? Dù thế nào, có tờ giấy ngăn cách cũng có cơ hội phát triển, một khi nói trắng ra, đối phương chấp nhận thì không sao, nếu không chấp nhận thì bản thân sẽ chẳng còn đường lùi.

Tô Lạc cầm túi đồ ăn, ci đầu đi thẳng, như những lần trước.

Dương Nhuệ đột nhiên gọi cô từ đằng sau: “Tô Lạc…”

Tô Lạc liền quay đầu, anh đi tới, cất giọng bình thản: “Về vụ đấu giá, em cũng đừng nóng vội quá. Nếu có số đồ quyên tặng đó thì càng tốt, không có, chúng ta sẽ nghĩ cách khác.”

“Nhưng trường học của anh…”

“Trường học trước sau cũng sẽ xây. Chúng ta làm từ thiện chứ không phải kẻ ăn mày. Em đừng để bản thân chịu ấm ức.” Dương Nhuệ tỏ ra kiên định.

Tô Lạc cảm thấy trong lòng sôi sục. Cô đã biết điều này từ lâu nhưng khi Dương Nhuệ thốt ra miệng, cô càng sáng tỏ, thông suốt.

“Vâng em biết rồi!” Tô Lạc mím môi, gật đầu.

Dương Nhuệ mỉm cười, đột nhiên giơ tay vỗ vai cô. “Được rồi, em về đi!”

Nói xong, anh quay người đi về phía nhà nghỉ.

Tô Lạc dõi theo bóng lưng người đàn ông, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .